Bước đầu tiên để dễ dàng vượt qua cảm xúc tiêu cực là nhận ra và chú ý đến những tải nghiệm tích cực dù ở lớp hay ở nhà. Có vẻ như sự tiến hoá được bởi một khuynh hướng tiêu cực, điều khiến chúng ta có xu hướng tập trung vào những tiêu cực mà bỏ qua những tích cực. Theo quan điểm tiến hoá, chú ý nhiều hơn đến điểm những sự kiện tiêu cực tiềm ẩn có nghĩa là tăng khả năng sống sót và những gen tập trung vào điều tiêu cực đó được truyền lại cho thế hệ sau. Vào thời kỳ đồ đá, khi người cổ đại nhìn thấy một thứ gì đó trong giống rắn, nếu anh ta nhanh chóng lùi lụi thì khả năng sống sót cao hơn. Nếu một người khác tiếp tục bước đến, tò mò liệu đó có thực sự là một con rắn, có thể anh ta sẽ bị cắn chết và tự loại mình ra khỏi bộ gen di truyền. Tuy nhiên, trí thông minh là chọn lọc tự nhiên,vậy tại sao chúng ta không tận hưởng và sống hết mình với những điều tuyệt vời?
Patricia.A.Jennings, phó giáo sư giáo dục tại trường Trường giáo dục Curry, Đại học Virginia , đã chia sẻ những trải nghiệm thực tế của bản thân về vấn đề này:
“Một người quen của tôi, Jane, đã giảng dạy được 9 năm và đang trên bờ vực bỏ nghề vì kiệt sức. Cô ấy nói rằng, cô chỉ có thể duy trì thêm 1 năm nữa. Cô yêu lũ trẻ, nhưng có hàng ngàn thứ vô nghĩa mỗi ngày làm chùn bước cô ấy. Tôi đã gợi ý được dự thính lớp học của cô ấy trong một ngày để xem nguyên nhân dẫn đến sự nản lòng này. Khi đến lớp, tôi hoàn toàn bị ấn tượng và thu hút bởi cách tổ chức của lớp học.
Khi chuông reo, các tốp học sinh “nhảy chân sáo” vào lớp và vui mừng bắt đầu tiết học. Hạnh phúc là dễ thấy, nên tôi tự hỏi mình có vào nhầm lớp không. Chẳng mấy chốc, Jane đã đến, chào đón học sinh bằng một nụ cười, những cái ôm và cái bắt tay nồng ấm. Khi lớp học đang diễn ra, tôi nhận thấy, chỉ hai học sinh dường như đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Jane. Trước khi bất cứ điều gì xảy ra, tôi đã thấy sự căng thẳng trong Jane khi cô ấy chuẩn bị tinh thần để xử lý 2 học sinh đó. Tuy nhiên, cô ấy đã giữ bình tĩnh, dù suốt cả buổi sáng, cô liên tục liếc nhìn 2 học sinh đó như muốn vồ lấy nếu đây không phải lớp học.
Sau khi kết thúc lớp học, hai người chúng tôi đã cùng ngồi lại và thảo luận về những quan sát của tôi. Điều đầu tiên tôi nhận được là:” Trời ơi, thật là một ngày kinh khủng. Tôi quá kiệt sức. Xin lỗi, vì để chị chứng kiến điều đó. Tôi thực sự bối rối vì không nghĩa nó tệ đến thế.” Jane đã bị sốc: “Có thật không? Ý chị là gì? Carl và Joey liên tục cãi nhau và làm phiền những học sinh khác.Điều đó thực sự khiến tôi bực mình.” Tôi đã giảng giải rằng những hành vi này hoàn toàn bình thường với lứa tuổi và nhận thấy những khoảnh khắc học tập tuyệt vời mà không bị gián đoạn bởi những hành động này. Đồng thời, tôi cũng giải thích về xu hướng tiêu cực hoá.
Jane đã rất ngạc nhiên khi biết rằng cô đã tập trung rất nhiều vào một vài học sinh cá biệt đến nỗi bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc học tập vui vẻ. Tôi đã đề nghị một phương pháp để giúp cô ấy thay đổi thói quen này. Mỗi ngày, sau khi lớp học kết thúc, hãy viết ra tất cả những điều tốt đẹp đã xảy ra ngày hôm đó. Bạn thậm chí có thể thực hiện cùng các học sinh của mình bằng cách dán giấy lên tường và để mọi người viết lên những điều tốt đẹp xảy ra trong ngày. Vào cuối ngày, hãy xem lại và đọc chúng.
Cô ấy đã tạo ra một bảng thông báo riêng cho hoạt động này. Ở phía trên, cô ấy đề “Những điều tốt đẹp” bằng những chữ cái lớn đầy màu sắc. Học sinh được mời viết và vẽ về những điều tốt đẹp đã xảy ra trên những mẩu giấy nhỏ và được dán lên mỗi ngày. Trước sự ngạc nhiên của cô, ngày đầu tiên có 15 điều tốt được đăng và hơn một nửa trong số đó đã được viết bởi các học sinh. Hơn nữa, Carl và Joey rất hào hứng với hoạt động này và muốn góp phần tạo ra những điều tốt đẹp. Jane nhận ra rằng đây là một cơ hội để khuyến khích hành vi tích cực của học sinh. Cô bắt đầu bắt điều này khi học sinh làm điều đúng đắn, thay vì liên tục cảnh giác trước rắc rối. Củng cố hành vi tích cực với sự công nhận đã tạo ra một sự khác biệt lớn.
Vài tháng sau tôi đã đăng ký với Jane để xem mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Rạng rỡ, cô cười,” Tôi yêu công việc của mình! Chúng tôi đang có rất nhiều niềm vui. Tôi không thể tin được mọi thứ đã diễn ra như thế nào.” Cô ấy cũng nói với tôi rằng mối quan hệ của cô ấy với Carl và Joey đã được cải thiện như thế nào. Tôi thực sự thích chúng bây giờ. “Tôi thấy rằng chúng vẫn còn non nớt hơn những đứa trẻ khác và cần sự hướng dẫn và sự chú ý tích cực..” Jane Jane đã nhận ra nhu cầu của học sinh và có thể thể hiện lòng trắc ẩn với các em, thay vì củng cố những hành vi tiêu cực trong chúng.”