Lặng lẽ lủi thủi trên con đường tới trường, cô chợt xuất hiện giống như một bà tiên dịu dàng khẽ hỏi “Con sao thế”. “Dạ, con không sao ạ”. Để rồi, con lại không ngờ cô lại là người đi bên con suốt cuộc đời này.
Ngày đó là ngày đầu tiên con tới trường, con lê từng bước chân ngượng ngùng vào lớp, tim con đập rất nhanh và con đi thẳng tới hàng ghế cuối cùng của lớp.
Khi cô gọi đến tên con, con đã run bắn mình, và con chỉ muốn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích. Cô đã tiến về phía con và nói rằng “Này, cô bé, dũng cảm lên nhé. Trong lớp mình, chỉ có cô, con và các bạn cùng lớp thôi. Cố lên nào. Con làm được. Cô rất tự hào về con. Con hiểu không?”……..và thực sự con đã đứng dậy ngay, tới trước lớp và cất tiếng chào các bạn thật hân hoan: “Tên tớ là Margaret, các bạn có thể gọi tớ là Annika, Nikka hay Marge . Tớ sinh ra ở thành phố Lucena vào ngày 13/09/2000. Bố mẹ tớ đã gửi tớ tới 1 căn hộ gần đây do vậy tớ có thể tự chăm sóc bản thân mình. Bạn có muốn biết thêm về tớ không? Tớ ở đằng kia kìa. Các bạn có thể tới thăm tớ bất cứ lúc nào. Cảm ơn các bạn rất nhiều”. Các bạn con đã vỗ tay rất lớn khi con làm như vậy và họ chính là những người bạn đầu tiên của con.
Con ăn tối cùng với những người bạn mới quen là Nina và Molly, con cũng nhìn thấy cô, trông cô thật buồn bã và cô đơn. Con ngồi cạnh cô và hỏi “ Cô ơi, sao cô lại một mình thế này” . Cô đáp: “vì em gái cô có chuyện”. Con nhìn cô trông thật lo lắng và hoảng sợ, còn con thì chỉ biết lắng lòng mà đáp “Vậy sao cô?”
Cô nói: “Em gái cô qua đời vì tai nạn giao thông năm ngoái. Khi trên chiếc taxi đó, mẹ và em gái cô đã nghe nhạc và một chiếc xe ô tô khác đã đâm vào xe. Ngay lập tức, mẹ và em gái cô đã nhập viện vì cô ấy bị thương rất nặng trong khi mẹ thì chỉ vài vết xước nhỏ. Mẹ đã gọi cho côvà nói rằng cô cần tới đó. Vài ngày sau, cô chứng kiến em gái cô qua đời. Giây phút tĩnh lặng chợt đến. Có lẽ đó là khoảng lặng lâu nhất trong căn phòng mà con và cô đã có trong vài phút tâm sự.
Và ngày sau, cô bị ốm và cô nhập viện. Không ai ngoài con biết được điều này. Con đã biết mọi điều về cô. Con cũng không nói cho bạn Nina và Molly, hay các bạn cùng lớp biết.
KHI CÁI GÌ ĐẾN RỒI CŨNG SẼ PHẢI ĐẾN
Đó là điều đầu tiên con nói với cả lớp khi cô ốm: “Các bạn ơi, các bạn sẽ không tin được đâu, cô giáo đang ở bệnh viện.’ Đó là một cảm giác thực sự mãnh liệt trên gương mặt của họ, và mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng: CÔ ĐÃ RA ĐI CÙNG CĂN BỆNH VIÊM PHỔI.
Trong đám tang, con đã đeo 1 chiếc khăn tang màu vàng vì con biết đó là màu cô ưa thích. Gia đình, bè bạn cô, các bạn cùng lớp cô và cả những học trò bé nhỏ cũng đến. Cô là một phần cuộc đời của con. Vào ngày cuối cùng cô còn trên thế gian, cô và con đã thực sự hiểu về nhau và con đã là người bạn gần nhất của cô lúc đó. Con khắc ghi những ngày tháng chúng ta bên nhau cô ạ, cả yêu thương và hờn dỗi, cả những tiếng cười và xúc cảm. Con biết mình đã tốt hơn, giỏi hơn – nhờ cô lắm cô ạ. Con đã nhận rằng rằng là con người bạn không bao giờ yếu đuối, chỉ đơn giản bạn cần cố gắng và nỗ lực, và đứng lên từ thất bại để có tương lai tươi sáng hơn.
Rồi năm rồi tháng trôi đi, con vẫn nhớ cô da diết. Gương mặt, lời nói và hành động của cô giúp con nhận ra rằng không có ai là hoãn hảo. Nhưng cô vẫn là người bạn tốt nhất, người mẹ thứ hai của con cô à.
Giờ, con đã có gia đình riêng, và cô vẫn luôn ngự trị trong trái tim con. Cô, một người phụ nữ luôn tin tưởng chúng con, một người hiểu được sự thất bại, thấy rõ được lỗi của bản thân, một người phụ nữ luôn cố gắng hoàn thiện mình từ đó.
Cô – một người phụ nữ với tình yêu vĩ đại
Con vẫn nhớ cô – vẫn bên cô những ngày tháng phía trước
Nguồn: Internet
Dịch: Ngôi Nhà Thiện Sinh